Đọc mấy dòng của
Lê Duy Khoa viết về ông
Trần Văn Tích, tôi cứ tưởng là đọc talaCu (không hiểu sao dạo này biệt tăm)! Nhưng rà lại hết một loạt bài của ông Tích trên talawas thì không phải! Ông Tích đúng là chống cộng mút mùa, chống cộng chí chết, không thể “đối thoại” mà chỉ có thể “thông cảm”, nhưng tôi xin nói rằng, dù không khoái gì cộng sản, tôi không thể đồng tình với thái độ quay quắt hầu như không tự chủ của ông trước một số sự việc mà ông nêu ra để “tố cộng”.
Ví dụ như thái độ của ông với
Hoàng Phủ Ngọc Tường. Qua những gì
ông Ngô Minh kể thì ông Tường không hề chối mình có tham gia sự kiện Mậu Thân ở Huế, ông ấy chỉ thanh minh là mình không có cầm súng giết người như một số tác giả đã gán cho ông. Chuyện đáng nói chỉ là ở chỗ đó và ông Tường muốn người ta hiểu cho ông cũng chỉ là ở chỗ đó, nhưng ông Tích lại lơ đi hoàn toàn, để trong khi kể lể lý lịch chứng tỏ Hoàng Phủ Ngọc Tường là bà con của mình, ông đã dựa vào đó truy bức ông Tường về tội ông này đã theo cộng sản năm Mậu Thân.
“Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông”: với một lòng thù hận mù quáng bất chấp tình nghĩa gia tộc đến như thế, làm sao ông có thể nhân danh đạo đức để kết án cộng sản?
Nếu ông sinh ra ở miền Bắc và có cơ hội tham gia “cải cách” thì không biết sự cuồng tín trong “đấu tố” của ông sẽ đến đâu!
Thái độ cuồng tín ấy cũng bộc lộ qua việc ông nói về các công trình khảo cổ học qua sự đào bới di tích Cổ Loa ở miền Bắc, nhân chuyện có người trách ông Lê Mạnh Thát không tham khảo các tài liệu ấy khi bàn luận về nguồn gốc dân tộc. Không cần biết ông Thát vô tình hay cố ý, nhưng hầu như chẳng rõ nguồn gốc vụ việc thế nào, ông Tích liền nhảy vào bày tỏ ngay sự “nghi ngờ” và “chống đối” giá trị của những công trình ấy, với một lý do được ông viện ra dường như không cần đến một tích tắc tìm hiểu: “
một chế độ từng triệt để bế quan tỏa cảng, vào một thời điểm mà ở đâu cũng chỉ thấy mẹ hát con khen hay, thì tính khách quan khoa học, tính lương thiện trí thức đương nhiên trở thành xa xỉ”.
Một tinh thần chống cộng phản học thuật đến như thế có khác gì một thứ chủ nghĩa ngu dân của thời Trung cổ!
Nhận định của ông về sự có mặt của quân đội viễn chinh Mỹ trong cuộc chiến tranh Việt Nam đã làm nhiều người sửng sốt. Ông viết: “
Không có tụi GI thì đã không có hai mươi năm Việt Nam Cộng hòa để quí ông Lữ Phương, Đào Hiếu, Tiêu Dao Bảo Cự, Hoàng Phủ Ngọc Tường v.v... tiếp nhận một nền giáo dục nhân bản khai phóng làm cơ sở cho những cung cách hành xử cá nhân: vô Rờ làm thứ trưởng, học làm bom giết cảnh sát, tham gia sinh viên quyết tử, nhảy núi mần chính ủy v.v…”. Như vậy có phải ông khẳng định rằng chính “tụi GI” đã đẻ ra chế độ Việt Nam Cộng hoà và cái mà ông gọi là “nền giáo dục nhân bản khai phóng” của Việt Nam Cộng hoà cũng là nhờ “tụi GI” ấy mà có? Có phải ông bảo rằng phàm những ai không cộng sản cũng phải biết ơn nền giáo dục của “tụi GI” đó?
Oán hận cộng sản đến độ có thể biện hộ cho Mỹ như vậy, tôi chưa thấy có nhà trí thức đáng gọi là trí thức nào của chế độ Việt Nam Cộng hoà dám viết như ông Tích. Có thể “thông cảm” với ông, nhưng thú thật tôi không thể hiểu nổi lý lẽ đó của ông. Ông không nói rõ tại sao trong khi tiếp nhận được một nền giáo dục “nhân bản khai phóng” có nguồn gốc Mỹ như vậy mà những Lữ Phương, Đào Hiếu, Tiêu Dao Bảo Cự, Hoàng Phủ Ngọc Tường v.v... lại “hành xử cá nhân” bằng cách đi theo cộng sản chống Mỹ? Lý luận gì kỳ vậy? Phải chăng theo ý ông là thế này: chính GI đã dạy người ta tự do để người ta dùng tự do để chống Mỹ? Nếu như vậy thì những kẻ chống Mỹ ấy cũng có nguồn gốc văn hoá GI như ông, tại sao ông lại kết án họ?
Theo tôi, cái gút của vấn đề ở đây có lẽ ông biết nhưng lại tìm cách né tránh. Đó là B52 và thuốc khai quang của Mỹ, là tội ác của Mỹ với người Việt Nam, và những điều này mới khiến rất nhiều người từ đầu theo Mỹ nhưng sau này phải quay lại chống Mỹ! Nhưng sở dĩ ông không nói ra điều mà nhiều người không cộng sản vẫn nói ra, là vì với ông bom Mỹ không phải là vũ khí giết người, và là những thứ giết người bừa bãi, khủng khiếp; những cái gọi là chiến tranh, giết người đó chỉ có bọn quỷ cộng sản mới có thôi. Với ông, như ông đã nói rồi, gót giầy đinh của “tụi GI” cùng với bom đạn của “tụi GI” đó đã đẻ ra chế độ Việt Nam Cộng hoà, cùng với nên “giáo dục nhân bản khai phóng” của chế độ ấy.
Có phải vì oán thù cộng sản đến điên cuồng mà ông Trần Văn Tích muốn dạy chúng tôi rằng bom Mỹ là thứ bom “nhân bản và khai phóng”, chiến tranh của Mỹ là một cách tạo ra nền giáo dục gọi là “nhân bản và khai phóng”?
Tôi có thể nghe lời ông Lê Duy Khoa, “trân trọng” thái độ chống cộng mút mùa của ông Trần Văn Tích, sự dứt khoát không thèm về Việt Nam, không thèm nói chuyện với mấy tay cộng sản (cựu hay tân cũng mặc) của ông, nhưng tôi không hiểu với sự oán hận cộng sản như vậy, cái ý muốn “thanh toán chế độ” mà ông gọi là Hitler ấy của ông là như thế nào? Kêu gọi Mỹ đổ quân vào Việt Nam như đã nhẩy vào Iraq? Cấm vận, không buôn bán làm ăn? Kêu gọi dân tỵ nạn lập binh đoàn phục hận xâm nhập Việt Nam gây lại chiến tranh, hy vọng thành công xong sẽ lập toà án hỏi tội mấy tên “đâm sau lưng chiến sĩ”? Mong ông Trần Văn Tích nói rõ hơn cái chương trình “thanh toán” cộng sản cho bọn trong nước chúng tôi hiểu rõ để định liệu tương lai.
© 2008 talawas