Xã há»™iÄồng tÃnh luyến ái trong xã há»™i hiện đại 22.7.2002
Lê Quốc Tuấn
Bà n Tròn Talawas vá» Ãồng tÃnh luyến ái trong xã há»™i hiện đại
Ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Hay ho gì !!!
Khi tôi theo dõi những loạt bài về homosexuality trên Talawas, góp vào dăm ba ý kiến, một số bạn bè tôi cho rằng tôi "rách việc". Tôi lại không nghĩ vậy, đối với tôi, homo là một vấn đề rất đáng quan tâm. Đây không chỉ là một vấn đề có tính xã hội, (hoặc "bệnh lý" - như một số người đã tưởng) mà là một vấn đề thuộc về lương tâm, tình người và còn thuộc về văn hóa cư xử.
Mặc dù chưa có một thống kê chính thức, nhưng cứ theo những số liệu điều tra xã hội mà ta có được, thì tập thể những người homo không phải là nhỏ. Điều quan trọng hơn cả những con số ấy là ở chỗ: những ngưồi homo thực đã lặng lẽ hiện diện bên cạnh những người heto từ biết bao lâu; họ đã đi qua hết những hành trình tối tăm của dấu diếm, mặc cảm, bị lăng nhục, bị nghi kỵ, bị từ chối … để đi đến chỗ có chút tiếng nói như ngày hôm nay. Trong khắc nghiệt đó, họ đã không hề bị hủy diệt, trái lại, đã lan rộng. Trong bóng tối đó, họ đã vẫn hiện diện, vẫn sống, vẫn lặng lẽ đóng góp phần mình vào xã hội chung. Rất nhiều người trong số họ, đã là những khoa học gia, nghệ sĩ, những nhà sáng tạo kiệt xuất, đem lại những phúc lợi không nhỏ cho một xã hội mà đa số đã muốn từ chối họ. Thực tại này tự nó đã biểu lộ những ý nghĩa mà mọi ngưởi cần phải suy nghĩ.
Mối tương quan trong lịch sử cùng tồn tại của người ĐT (đồng tính-homosexuality) và người thẳng (heterosexuality) lâu nay đã cho thấy một điều gì không ổn trong suy nghĩ của người thẳng. Chúng ta dễ dàng nhìn thấy trong khi người ĐT chịu đựng, ôn hòa nhẫn nại, thậm chí thường là đi đến chỗ chịu thua thiệt trong hiện hữu của mình thì người heto luôn ngược lại. Võ đoán, quá khích, đàn áp, phủ nhận… thường là những phản ứng từ phía người thẳng.
Khi xã hội phát triển, biết bao giá trị giá hội - kể cả nhưng giá trị đạo đức -cũng đã thay đổi theo, thế mà sự chấp nhận ĐT như là một lối sống khác cũng còn là vấn đề gay go, ngay cả tại những đất nước tiến bộ nhất. Tại sao vậy? Có phải vì người heto luôn sợ hãi trước sự hiện diện của người ĐT ? Và tại sao lại phải sợ hãi như thế ?
Những người ĐT tự bao lâu nay vẫn ở quanh đây. Họ không có gì khác biệt với người thẳng từ hình dáng, năng lực đến nhân cách. Điều duy nhất mà họ khác là một cái gì rất riêng, và rất kín đáo, không ảnh hưởng gì đến ai cả. Tại sao có những người thẳng cứ chúi mũi vào cái rất riêng ấy (của người ĐT) để mà lôi tất cả các thứ to lớn như nhân cách, đạo đức, luân lý, trách nhiệm… vào theo, để nhân danh chúng mà mắng mỏ, rủa người homo? Người ĐT trong trường hợp này thì thường là phản ứng rất cả thẹn và bối rối.
Cả thẹn, bối rối quá đi chứ! Ai đời, chuyện riêng tư, buồng ngủ nhà người ta mà cứ nhìn chòng chọc vào rồi làm ầm ầm lên thế!
Từ những băn khoăn trên, tôi đã tham dự bàn tròn ĐT để chúng ta cùng nhìn lại xem, có gì không ổn trong suy nghĩ của người heto đối với người homo. Và, để bắt đầu, tôi xin trình bày ý kiến của tôi trước, rằng:
Điều quan trọng nhất trong những đối thoại giữa người ĐT và thảng hiện nay chính nên là những đối thoại để tìm lại công bằng cho những người ĐT chứ không phải là những đối thoại để tìm xem ĐT là tốt hay xấu, hoặc tệ hại hơn: làm sao ngăn ngừa sự "lây lan" của người ĐTLA trong những người thẳng.
Bởi vì, người thẳng lâu nay đã quá bất công với người ĐT. Cái bất công này, ẩn sâu trong suy nghĩ, biểu lộ ra cử chỉ, lời nói, ánh mắt, được bảo vệ, che phủ bởi bao sách vở kinh điển bụi bặm, bao giá trị tôn giáo, luân thường, đạo lý… khiến khó nhận ra. Khiến nhiều người đã và đang hành xử tàn nhẫn với chính đồng loại mình mà không biết.
Ngày còn bé, cắp sách đến trường, tôi còn nhớ, ở lớp bên cạnh có một anh học trò "bóng". Anh lúc nào cũng bẽn lẽn, thẹn thò, nói năng nhỏ nhẹ, đi đứng dịu dàng. Mỗi giờ ra chơi, hoặc anh ngồi lại một mình trong lớp hoặc đứng lặng lẽ ở một góc sân. Những thằng bạn nhất quỷ nhì ma chung quanh không từ bỏ một cơ hội nào để trêu ghẹo anh, bằng tất cả những châm chọc ác độc nhất. Anh không dám phản ứng gì, cứ lặng chịu. Chỉ khi nào những đùa cợt trở nên quá quắt, anh bỏ ra góc vắng, bật khóc. Cảm thấy bất nhẫn tôi thường chửi đám bạn tinh ma: "Chúng mày chỉ ỉ đông mà ăn hiếp nó, ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Hay ho gì! "
Nhìn ở một chừng mực nào đó, quả thật là như thế. Quả là ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Hay ho gì!
|