talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân
Động vật quý hiếm
Hà Nội - Đầu tháng Tám vừa qua, đội cán bộ kiểm lâm rừng Cúc Phương phát hiện một nhóm thanh niên gồm 3 nam 2 nữ trú ngụ bất hợp pháp tại khu vực dành riêng cho một số loài thú quý hiếm đang được đặt dưới sự quan sát của Ủy ban Bảo vệ Động vật Rừng Nhiệt đới Việt Nam trong dự án Rừng Quốc gia IV do Liên hiệp châu Âu tài trợ và Bộ Khoa học, Công nghệ và Môi trường chủ quản. Cụ thể, nhóm thanh niên này bị bắt gặp trong một hang đá, vốn là nơi ở của một đàn voọc mông trắng, trong đó có một con cái đang mang thai. Voọc mông trắng là loài thú được xếp hạng E (endangered) trong mức độ đe doạ tuyệt chủng, hiện rất hiếm tại Việt Nam và được nhiều nhà động vật học quan tâm. Bộ lông của chúng rất đẹp và có giá trị thẩm mỹ lớn.
Nhóm thanh niên này không có những biểu hiện man rợ hay hung hãn, khiến đội kiểm lâm có thể lập tức kết luận họ không phải người sói hay Tarzan. Ngược lại, họ tỏ ra là những người hiền lành vô hại và khá hiểu biết. Quần áo của họ tuy đã bẩn thỉu nhưng lúc còn mới chắc thuộc loại sành điệu thời nay, nên cũng có thể kết luận rằng họ không phải là lính Nhật sót lại trong rừng từ Chiến tranh Thế giới lần thứ Hai. Ngược lại, họ nói tiếng Việt thành thạo, trừ một người trong nhóm mà sau này được biết là Việt kiều thế hệ thứ hai rưỡi tại Hoa Kỳ. Hai người bị bệnh đường ruột và một người bị trướng bụng, hai chứng bệnh thường gặp ở loài voọc mông trắng, song nhìn chung tình trạng sức khoẻ của cả nhóm không có gì nguy kịch sau hơn 5 tháng ở trong rừng.
Được hỏi về mục đích xa lánh nền văn minh của đồng loại, họ cho biết: "Trong thời buổi hiện nay, khi những giá trị xác thịt khinh bỉ giá trị tinh thần, khi những lý tưởng văn hiến bị những lý tưởng tiêu thụ xua đuổi, chúng tôi tự thấy mình thuộc những loài thú sắp tuyệt chủng. Chỗ an toàn nhất cho chúng tôi là bên cạnh loài voọc mông trắng". Cả 5 người đều cho biết mình là nhà thơ, từng có thơ đăng trên một số website, 2 người đã có thơ được in chung trong một vài tuyển tập, 3 người đã có tác phẩm in riêng. Trong 5 tháng vừa qua, họ đã đọc thơ hoàn toàn tự do trước sự chăm chú lắng nghe của đàn voọc, "một cử toạ lý tưởng", như họ cho biết.
Các cơ quan chức năng hiện còn chưa thống nhất: Bộ Khoa học, Công nghệ và Môi trường từ chối trách nhiệm giải quyết sự việc này, vì nhóm thanh niên nói trên tuy là những động vật cao cấp, nhưng không thuộc số động vật rừng nhiệt đới trong dự án mà bộ này chủ quản. Một lãnh đạo của bộ cũng tỏ ý lo ngại rằng nếu đưa các nhà thơ này trở về hang đá thì ảnh hưởng không nhỏ đến sinh hoạt của đàn voọc, đặc biệt đối với con voọc cái đang mang thai, niềm hy vọng của 2 chuyên gia Bỉ do Liên hiệp châu Âu phái sang giúp ta quản lý dự án mà dự tính ngân sách có thể lên tới 3,5 triệu đô-la. Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội cũng chưa có chủ trương đưa chỉ tiêu "nhà thơ" vào diện hưởng chính sách xã hội để có thể phụ cấp những chế độ giống như với các chỉ tiêu "neo đơn không nơi nương tựa" hay "có thành tích đặc biệt với cách mạng". Bộ Thông tin-Văn hoá thì nêu rõ quan điểm rằng họ chỉ có điều kiện quan tâm đến loài người, những vấn đề của loài thú - dù là thú quý hiếm - không còn thuộc thẩm quyền của bộ này.
Rút cuộc, chỉ có Bộ Công an tìm ra cách giải quyết: các nhà thơ phải nộp mỗi người hai triệu bảy trăm mười lăm ngàn đồng tiền phạt vì tội không đăng ký tạm trú 5 tháng trong hang đá, riêng nhà thơ Việt kiều phải nộp gấp đôi. Một nhân viên của bộ này còn cho biết, rừng Cúc Phương là rừng quốc gia Việt Nam, một địa điểm công cộng. Tụ tập đọc thơ trước cử toạ tại đây cần xin phép các cơ quan quản lý. Trong thời gian tới, nếu chu trình phát triển tâm sinh lý của đàn voọc có dấu hiệu bất bình thường, có thể bộ sẽ tính đến việc khởi tố nhóm nhà thơ này theo pháp lệnh của nhà nước về bảo vệ môi trường và các loài động thực vật quý hiếm.
(P.V.)
Trung Cận Đông
Nguồn: The Times
Nguồn: Courrier international
Cuộc thi Tân Kỳ tích
Các cụ nói “hết khôn dồn đến dại” là nói sai bét. Chứ ở nước Việt Nam hiện thời thì “hết khôn nọ lại sọ ra khôn kia”. Nhân dịp Xuông Cấp 2006 (World Cup), những người có đầu óc lành lặn ở Việt Nam nghĩ ra một cuộc thi mang tên Tân Kỳ tích 2006, hội tụ đủ mặt anh tài ba miền, nhưng giải thì có hạn để bảo đảm xứng đáng với Tân Kỳ tích.
Bắt chước lối trao giải Ớt-Cay (Oscar), giải Tân Kỳ tích được trao từ thấp lên cao cho thêm phần kỳ bí. Kết quả như sau:
Giải 3: Dự án Quốc hội nghỉ họp thời gian Xuông Cấp
Lời nhận xét của Ban chấm giải:
“Tác giả tỏ ra am hiểu nhân tình thế thái, hiểu rõ đại biểu Quốc hội dù chẳng đại diện cho ai, song dẫu sao cũng là ‘phương diện cuốc da, nhân dân nhòm xuống người ta nghếch vào’, nếu ban đêm thức xem bóng đá quá đà, ban ngày họp mà ngáp sái hàm hoặc ngủ gục hoặc đọc văn bản viết sẵn ấp úng hơn trẻ lớp mười hai, thì lại sẽ bị bọn bồi bút diễn biến hòa bình biến các vị đó thành Nghị Gật.”
Giải 2: Không có (thật đáng tiếc!)
Giải nhất: Xác chết biết nói
Lời nhận xét của Ban chấm giải:
“Tác giả tỏ ra nhạy cảm với tình hình đất nước thể hiện ở mô hình đầy sáng tạo có thể đem triển lãm quốc tế.”
ta la cu con có được coi mô hình đó, nó hình người với những nét mô tả như sau:
- một đôi chân bị lún sụt què cụt và chỗ còn lại thì sứt sẹo lở loét;
- một đôi mắt thất thần vì tệ nạn xem phim không đồi trụy;
- một hộp sọ chất đầy phao thi và bằng cấp rổm;
- một đôi cánh tay sệ cố vẫy về phía mặt trời;
- một quả tim xưng phồng bên trong có hai ba bằng đại học bìa đỏ, kẹp giữa là những đồng đô-la xanh đựng trong cặp tài liệu mật;
- một cái rốn sâu hoắm đen thui rỉ nước mắt rưng rưng trong lụt bão;
- và vài ba “bộ” nữa, kể không hết;
đặc biệt trên mô hình ngắc ngoải đó vẫn có một cái mồm biết nói đi nói lại nhiều lần không mỏi
đôi điều tâm sự cùng báo giới: “… nay tôi đã hơn 70 tuổi, nên nghỉ để thế hệ trẻ hơn làm, bà con yên tâm đi, lãnh đạo nghỉ không có đảo lộn chi hết trọi, hổng có sợ”.
(ta la cu con)
Khẩu hiệu Tân Hình thức
Tệ nạn ma tuý là hiểm hoạ lớn cho
Toàn xã hội tham gia tệ nạn ma tuý
Là có tội với nhân dân và sẽ bị
Pháp luật trừng trị thích đáng
Tin văn hoá nghệ thuật: Sốt chèo
Trong buổi xét duyệt danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú và Nghệ sĩ Nhân dân cấp nhà nước, khi đọc đến tên diễn viên chèo Xuân Hinh, ngài cựu Bộ trưởng Văn hoá vui vẻ nhận xét: “Ồ, cậu diễn viên này vợ tôi thích lắm”. Quả nhiên diễn viên Xuân Hinh được xét duyệt danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân.
Anh em văn nghệ sĩ các ngành nghề của cả nước hiện đang lũ lượt rũ nhau đi học thêm nghề hề chèo. Học phí cho mỗi buổi học Xuân Hinh tính bằng một sô diễn của Xuân Hinh (tối thiểu mươi triệu), đủ cho thấy đó là hề hết sức đắt tiền chứ không là hề rẻ tiền, phá nát nghệ thuật chèo, như những kẻ bất tài đố kỵ trước đây thường phê phán.
Dân Hà Nội cũng đang sốt hát chèo, vì ngài cựu Bộ trưởng đã chuyển sang làm Bí thư Thành uỷ Hà Nội, mà theo các nguồn thạo tin, sở thích của phu nhân của ngài tân Bí thư vẫn không thay đổi.
*
Năm nọ, nhà nước lần đầu tiên có chủ trương phong danh hiệu nghệ sĩ. Cụ Trần Vũ, đạo diễn bộ phim nổi tiếng Con chim vành khuyên, được phong Nghệ sĩ Nhân dân ngay đợt đầu tiên, kèm theo số tiền thưởng là 400.000 VNĐ.
Cũng năm đó, lần đầu tiên nuớc ta tổ chức thi hoa hậu. Bùi Bích Phương trúng giải Hoa hậu báo Tiền phong, kèm theo số tiền thưởng là 700.000 VNĐ.
Giữa sân Hãng Phim truyện Việt Nam ở số 4 phố Thụy Khê, Hà Nội, cụ Trần Vũ đọc vang hai câu thơ:
"Cả đời Nghệ sĩ Nhân dân
Không bằng Hoa hậu tụt quần một khi".
Chú Tễu
Đùa hay thật?
Đầu tháng 4/2006, các nhân viên của Trạm thu phí trên đường Bắc Thăng Long - Nội Bài hết sức ngạc nhiên khi ông trạm trưởng đột ngột thông báo: Để ngăn chặn tiêu cực xảy ra, từ ngày 15/4/2006 toàn bộ cán bộ, nhân viên của trạm phải khâu túi quần, túi áo lại khi đi làm. Lúc đầu các nhân viên đều nghĩ ông trạm trưởng... đùa. Một số người gọi điện thoại đến các trạm thu phí khác của Công ty quản lý và sửa chữa đường bộ 234 (Cục Đường bộ) thì nhận được thông tin "sếp" bên đó cũng yêu cầu nhân viên phải khâu túi quần, túi áo khi đi làm! Thắc mắc lên lãnh đạo Công ty 234 thì giám đốc cho biết: "Tất cả các trạm thu phí của công ty, nhân viên phải khâu túi quần, túi áo lại khi đi làm".
http://www.thanhnien.com.vn/Xahoi/2006/5/1/147178.tno
Những lời có cánh
Đã bao giờ bạn thầm khâm phục hay lớn tiếng xuýt xoa ca ngợi những phân tích sắc sảo, những nhận định sắc bén, những đánh giá chính xác, những kết luận chặt chẽ của các nhà lãnh đạo và các nhân vật quan trọng của công luận quốc gia cũng như quốc tế, mà bạn được đọc hay nghe trên các phương tiện truyền thông? Đã bao giờ bạn có cảm giác mình sẽ không bao giờ vươn tới được nghệ thuật hùng biện mà bạn vẫn thấy hàng ngày xuất hiện trên các mặt báo? Bạn hãy tự tin. Với mục “Những lời có cánh”, talacu đem tới các bạn những tinh túy nhất của nghệ thuật sử dụng ngôn từ. Nếu bạn chịu khó bỏ thời gian nghiên cứu những hòn ngọc lung linh này, bạn sẽ nhanh chóng trở thành một nhà hùng biện dày dạn kinh nghiệm trong một tương lai không xa.
Hiện đã phát hiện tới 2000 người mắc bệnh “chim sệ cánh” tại Việt Nam
TS Nguyễn Trần Hiển - Viện trưởng Viện Vệ sinh dịch tễ TW nhấn mạnh bệnh xơ hóa cơ Delta
không phải do tiêm vaccine nhưng chắc chắn là do tiêm.
http://www.tienphongonline.com.vn/Tianyon/
Index.aspx?ArticleID=46413&ChannelID=2
Ký ức lịch sử
Ôn lại quá khứ và trau dồi ý thức lịch sử là nghĩa vụ của mọi công dân. Đóng vai trò gương mẫu, talaCu xin giới thiệu mục “Ký ức lịch sử”. Chúng ta hãy cùng nhau sống lại những giây phút hào hùng của lịch sử dân tộc cũng như của những đất nước (đã từng là) anh em.
Tài sản quý báu nhất
Một chủ nhà băng Mỹ sang thăm Đông Đức, thấy giữa sân trụ sở Bộ Tài chính một đống vàng nằm chỏng chơ, ngạc nhiên nói: "Ở nước Mỹ chúng tôi, vàng là tài sản quý báu nhất. Chúng tôi để kho vàng ở Fort Knox, xung quanh có tường bê tông kín mít, có trạm canh đêm ngày, có mìn và dây thép gai bao bọc, có lính gác và chó thường xuyên túc trực."
Bộ trưởng Bộ Tài chính Đông Đức đáp: "Xã hội các ông khác xã hội chúng tôi chính là ở đó. Tài sản quý báu nhất trong xã hội chúng tôi là con người".
*
Thật thà
Hai lính biên phòng Đông Đức đi tuần dọc theo Bức tường Berlin.
Người này hỏi: "Này cậu, giả sử tớ vượt tường sang bên kia, cậu có rút súng bắn ngay không?"
Người kia đáp: "Tất nhiên! Tớ mà vượt tường thì cậu cũng phải bắn thôi."
"Không. Chắc tớ sẽ đứng ngây ra vì sợ."
"Thật hả? Vậy cứ thế nhé. Chào cậu, tớ biến đây!"
*
Kim chỉ hướng
"Có thể dùng chuối làm kim chỉ hướng được không?"
"Tất nhiên là được. Ban đêm hãy để một quả chuối lên Bức tường Berlin. Sáng ra thấy đầu nào bị cắn, đó là hướng Đông."
[1]
*
Khan hiếm
Một người dân Đông Đức gửi thư cho Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Đông Đức: "Đồng chí Honecker kính mến! Tôi đã phải xếp hàng 10 năm mới được mua một chiếc xe Trabant. Bây giờ lại phải xếp hàng 2 năm mới đến lượt mua ống xả. Lòng kiên nhẫn của tôi đã hết. Trong vòng 4 tuần nữa, nếu không được phân phối ống xả, tôi sẽ treo cổ tự tử."
Thư hồi âm của Tổng Bí thư: "Đồng chí thân mến, tôi khuyên đồng chí nên treo cổ tự tử ngay, vì tôi không chắc là 4 tuần nữa vẫn còn dây thừng để phân phối cho đồng chí."
*
Đông hay Đoài?
Ở thế giới bên kia, lãnh tụ cộng sản của Cộng hoà Dân chủ Đức Walter Ulbricht được lên Thiên đường. Thánh Peter hỏi: "Walter, cậu thích ở Thiên đường xóm Đông hay Thiên Đường xóm Đoài?"
Ulbricht: "Tôi suốt đời là một người cộng sản trung kiên. Chết đi tôi cũng nguyện trung thành với lý tưởng. Tôi xin được ở xóm Đông."
Thánh Peter: “Tốt thôi. Nhưng đến giờ ăn trưa thì sang xóm Đoài ăn nhé. Chúng tôi không nấu riêng cho một người đâu.”
[1]Chuối là loại hàng xa xỉ tại Cộng hòa Dân chủ Đức trước đây.
Thư tuyệt mệnh
Một người đàn ông ở Philadelphia tự tử, để lại bức thư tuyệt mệnh sau đây:
Tôi kết hôn với một goá phụ. Vợ tôi có một con gái đã lớn. Cha tôi phải lòng con gái của vợ tôi, kết hôn với nó, vậy cha tôi trở thành con rể tôi, còn con gái của vợ tôi trở thành mẹ tôi.
Vợ chồng tôi sinh được một con trai, vậy cha tôi là em rể của con trai tôi, còn con trai tôi là chú tôi, vì nó là em của con gái của vợ tôi.
Rồi vợ của cha tôi lại sinh một con trai. Đó chính là em trai tôi và cũng là cháu ngoại tôi, vì nó là con của con gái của vợ tôi. Luận ra thì vợ tôi chính là bà ngoại tôi, vì nàng là mẹ của mẹ tôi. Tôi là chồng nàng đồng thời là cháu ngoại của nàng. Mà chồng của bà ngoại phải là ông ngoại, vì thế tôi chính là ông ngoại của tôi.
(Mark Twain)
Chân tình
Nàng đã quá chán cái bản mặt ngây ngô thờ phụng của chàng. Nàng đã quá chán sự trung thành tẻ nhạt của chàng. Nàng đã quá chán tính cẩn thận chi li của chàng. Nàng tàn nhẫn dứt tình: “Anh biến đi, tôi chán anh lắm rồi”.
Chàng khẩn khoản: “Em đuổi thì anh đi. Nhưng bao giờ em cho phép anh gặp lại?”
Nàng: “10 năm nữa, hiểu chưa!”, và tưởng đã thoát nợ.
Chàng rạng rỡ: “Đồng ý. Vào lúc mấy giờ hả em?”